Hắc Điền Huệ Tử nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nguyên Mộng, lại nhìn Cố Vi Vi đứng bên cạnh Nguyên Mộng.
Sau đó nâng cánh tay dính máu lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Konnichiwa*."
*Konnichiwa nghĩa là xin chào trong tiếng Nhật
Chỉ là ánh mắt nhìn cô tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, giống như không chắc chắn người trước mắt là bạn cũ cô ấy.
Cố Vi Vi đến gần, thấy cô ấy vẫn luôn ôm chân trái nên hỏi.
"Bị trúng đạn sao?"
"Không có, ngược lại bị đạn làm trầy da thôi." Khi Hắc Điền Huệ Tử nói chuyện vẫn luôn nhìn cô, muốn tìm bóng dáng quen thuộc trên người cô.
Cố Vi Vi nghiêng đầu hỏi Nguyên Mộng hỏi:
"Trên xe chị có băng vải để băng bó vết thương không?"
"Có." Nguyên Mộng hét to về phía một người, rất nhanh có người xách một hòm thuốc nhỏ tới.
Cố Vi Vi nhanh tay cắt quần xung quanh vết thương trên đùi của Hắc Điền Huệ Tử, lấy thuốc cầm máu rồi băng bó lại cho cô ấy.