Hà Trì ngủ nhờ trên ghế sô pha phòng quan sát, Nguyên Mộng thì ngồi ở trước máy tính tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm Cổ Vân Triệt suốt cả đêm, mà Cổ Vân Triệt lại thật sự chờ đợi ở bệnh viện một đêm không hề rời đi.
Có điều, rất có thể là lo ngại người nhà họ Lạc ở đây, nên không có bước vào phòng bệnh thăm Lạc Thiên Thiên.
Lạc Thiên Thiên tỉnh lại vào lúc hừng đông, cha mẹ đều ở bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy cô tỉnh lại hai ông bà đều mừng rỡ.
"Cha, mẹ, con không sao, đừng lo lắng."
"Còn nói không sao, con nói xem con vừa về nước cũng gặp phải phiền phức, ở nước ngoài thì gặp phải xung đột, sau này không cho đi nữa." Lạc mẫu cương quyết bày tỏ.
Lạc Thiên Thiên nghĩ nghĩ, dường như bản thân mình thật đúng là vừa rời khỏi mảnh đất núi non trù phú - Hoa quốc này, đi ra nước ngoài kiểu gì cũng sẽ gặp phải loại chuyện xui xẻo như thế này.
"Được được được, con không đi." Lạc Thiên Thiên vừa cười vừa nói.