Cố Vi Vi nằm trong lòng anh cười ra tiếng, lẩm bẩm.
"Rõ ràng không giống mối tình đầu chút nào, càng giống như kinh nghiệm vô cùng phong phú vậy."
Ngón tay thon dài của Phó Hàn Tranh véo nhẹ chóp mũi cô, rồi sau đó cầm tay cô đặt vào ngực trái nói.
"Loại chuyện tình yêu này nên xem ở đây."
Sau khi cất một người ở đó thì hận không thể mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho cô.
Có lẽ có một số người không chỉ yêu một người trong đời, nhưng anh nghĩ cuộc sống của anh là đợi cô xuất hiện.
May mắn chính là cô đã đến.
Cố Vi Vi nghiêng đầu dựa vào ngực anh, không đầu không đuôi nói một câu.
"Em yêu anh."
"Ừ?" Phó Hàn Tranh nhíu mày.
"Tối hôm qua anh nói yêu em nhưng em chưa nói với anh." Cố Vi Vi nói.
Phó Hàn Tranh cười khẽ: "Đổi chỗ khác rồi nói tiếp."
"Hả?" Cố Vi Vi mở mắt nhìn anh.
Phó Hàn Tranh một tay ôm cô lên, một tay chống ghế sô pha ngồi dậy.