Lạc Thiên Thiên vỗ trán, kiên nhẫn giải thích:
"Chị nghĩ nhiều quá rồi. Bọn em ngủ ở những phòng khác nhau, chỉ là cùng nhà mà thôi."
Trong nháy mắt, Nguyên Mộng lại than thở. Cô sốt ruột đến mức chỉ mong được xông qua đó để đưa Lạc Thiên Thiên lên giường tên cổ hủ đó.
"Một cơ hội tốt như vậy, em còn chờ đợi gì nữa. Mau đi quyến rũ cậu ta, mau theo đuổi cậu ta đi"
"Chị Nguyên Mộng, chị mà còn tiếp tục nói mấy lời này thì chi bằng cúp máy đi." Lạc Thiên Thiên nói.
Nguyên Mộng hậm hực than thở: "Bây giờ mà không ra tay thì lúc về đừng có hối hận."
"Không đâu."
Lạc Thiên Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Cô sạc điện thoại rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng khi nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô lại trở mình mãi không ngủ được.
Sau đó cô lại cầm con búp bê Triangel, lầm bầm:
"Chị cũng đã thổ lộ rồi, sao anh ấy lại không có chút phản ứng nào nhỉ."
"Hay là chị đi hỏi anh ấy xem anh ấy đang nghĩ gì?"