Cổ Vân Triệt ngạc nhiên, ngơ ngẩn mà nhìn chỗ sâu trong đáy mắt cô gái khó nén tình ý, thật lâu không phục hồi tinh thần lại.
Sau đó dần hiểu ra, chuyện bức ảnh chụp lúc trước của Lạc Thiên Thiên và bạn là như thế nào.
Cô ấy thử anh ta, thử xem anh ta có quan tâm đến cô ấy không.
Đêm tối ở vùng ngoại ô Bangalore là một mảnh yên lặng, trong xe hai người đều trầm mặc.
Cổ Vân Triệt sau một lúc khiếp sợ, biểu tình khôi phục đạm mạc bình tĩnh.
Nhưng mà, Lạc Thiên Thiên đang nhìn anh ta, ánh mắt lại dị thường kiên định cố chấp, sáng ngời lộng lẫy như biển sao.
Sau một lúc lâu, Lạc Thiên Thiên hồi phục tinh thần lại, ý thức được mình vừa nói gì, yên lặng quay đầu nhìn về phương xa.
Có chút khẩn trương, lại có chút ảo não vì mình lại nói ra.
Cổ Vân Triệt không lên tiếng, khởi động xe lần nữa, đưa cô ấy về nội thành Bangalore, sau đó đi đến một căn nhà riêng.
Anh ta mở cửa, đi vào bật đèn trước, rồi mới quay đầu nói.
"Vào đi."