Lạc Thiên Thiên nắm chặt áo khoác mang theo hơi thở của Cổ Vân Triệt, nghe lời nhắm mắt lại không nhìn xung quanh.
Nhưng mà, bởi vì anh ta đã đến, Lạc Thiên Thiên cảm giác mình như được giải cứu khỏi luyện ngục vô biên trong giây lát.
Cô ấy không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm có người thống khổ kêu thảm thiết, cùng với mùi máu như có như không ập vào mặt.
Cổ Vân Triệt không để cô ấy mở mắt, cô ấy trước sau cũng không dám mở mắt ra nhìn, nắm chặt áo khoác trên người như nắm lấy sợi dây thừng cứu mạng.
Không biết qua bao lâu, xung quanh rơi vào tĩnh lặng vô biên.
Rồi sau đó, có tiếng bước chân tới gần Lạc Thiên Thiên.
Chỉ là lúc này cô ấy không còn sợ hãi, trực giác nói cho cô ấy biết, người tới là người cô ấy tin tưởng.
Cổ Vân Triệt bế cô gái ngồi dựa vào tường lên, rời khỏi căn phòng nhỏ âm u dơ loạn, đi tới chỗ dừng xe.