"Em...." Lạc Thiên Thiên càng nói đến việc yêu đương thì càng đỏ mặt, hỏi:
"Không thể đổi biện pháp khác à?"
Trước kia cô còn cảm thấy mình nói chuyện rất lớn mật, sau khi quen biết Nguyên Mộng, cô mới biết được bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Cô gái này mà nói chuyện đen tối thì không hề có điểm dừng, trâu bò khiến cô không theo kịp.
"Chuyện đẩy ngã này không có kinh nghiệm cũng không sao, chỉ cần có lá gan là được." Nguyên Mộng tiếp tục ân cần dạy bảo.
"Em không có can đảm." Lạc Thiên Thiên nói thẳng.
Loại chuyện này có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám làm.
"Không phải em tìm anh ta ăn mừng sinh nhật sao, hoặc là cho anh ta uống say, hoặc là tự mình uống say, chuyện tiếp theo không phải dễ làm hơn à." Nguyên Mộng thoải mái nói.
Lạc Thiên Thiên thở dài, khó xử nói.
"Chị Nguyên Mộng, có đánh chết em cũng không làm loại chuyện này đâu, tha cho em đi."