Bởi vì hai bánh bao nhỏ nghịch ngợm, mãi đến buổi trưa hai đứa đi ngủ, ba người mới có thể ngồi xuống tán gẫu một lát.
Cố Vi Vi pha hồng trà, chuẩn bị chút hoa quả và đồ ăn vặt, Kỷ Trình vui vẻ nhìn ảnh hai bánh bao nhỏ mình mới chụp được.
"A, tấm này thật đáng yêu."
"Ôi ôi ôi, tấm này càng dễ thương càng đáng yêu hơn."
"Trời ơi, Điềm Điềm đáng yêu muốn chết."
Lạc Thiên Thiên che trán, nhìn Cố Vi Vi nói.
" Cô gái này lại điên rồi."
Mỗi lần tới đây thăm hai bánh bao nhỏ, Kỷ Trình đều có thể hưng phấn giống như tiêm máu gà.
Cố Vi Vi nhấp ngụm trà, cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Kỷ Trình đặc biệt thích những thứ đáng yêu dễ thương, đúng lúc Hữu Hữu và Điềm Điềm đang trong thời điểm mũm mĩm đáng yêu, Kỷ Trình hoàn toàn không có sức chống cự với hai đứa bé.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cũng giống vậy, mặc kệ mỗi ngày có làm việc bận rộn đến mấy, thế nào cũng phải chạy tới đây nhìn Hữu Hữu và Điềm Điềm mới ngủ ngon giấc.