Trong phòng, bầu không khí trở nên lúng túng cùng trầm mặc.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, đứng dậy về phòng mình thay quần áo, khóe miệng lại không kìm được ý cười.
Cố Vi Vi ngồi dậy, ảo não thở dài một hơi rồi nhận cuộc điện thoại vừa mới gọi tới.
"Vi Vi, tối qua tôi đã đưa trợ lý đến phim trường rồi, cô đừng để lỡ chuyến bay đấy, chúng tôi sẽ tới sân bay đón cô."
"Được, nửa giờ sau tôi sẽ xuất phát."
Cố Vi Vi cúp máy, cũng không vì chuyện vừa bị cưỡng hôn mà buồn phiền, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.
Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau, Phó Hàn Tranh buồn phiền tới nỗi một câu cũng không muốn nói.
Vì sáng nay có một cuộc họp quan trọng, Phó Hàn Tranh chỉ đưa cô xuống tới hầm giữ xe chứ không tự mình đưa cô ra sân bay.
"Đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi, gặp chuyện phiền phức cũng gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi biết rồi."
Chuyện phiền phức nhất, chẳng phải chính là anh đấy sao?