Trong lúc nhất thời, những người lúc trước ở bên ngoài nhục nhã Cố Vi Vi đều đổ hết sai lầm cho mình Lê Hinh Nhi.
Tất cả đều muốn lấy cách thức như vậy để rửa sạch tội lỗi của mình.
Nhưng, Cố Vi Vi đâu phải người dễ bị lừa.
Lúc một đám người đang cố gắng dìm Lê Hinh Nhi, cô không mặn không nhạt nói một câu.
"Mợ Ngụy đúng là có xúi giục, nhưng lúc ấy tôi cũng giải thích, cô Dụ vẫn là hùng hổ doạ người, thậm chí còn muốn ra tay đánh tôi, chẳng lẽ cũng là mợ Ngụy xúi giục?"
"Lúc ấy ở bên ngoài, chư vị mắng rất đã tai đó."
"Đúng rồi, cô Dụ còn nói cái gì nhỉ, nói tôi là con khốn quyến rũ người chưa lập gia đình, có phải không?"
Cô Dụ thấy Phó Hàn Tranh nghe xong mấy câu này thì sắc mặt dần âm trầm lạnh lẽo, cả người run lên.
"Tôi... Tôi không có."
"Không có sao?" Cố Vi Vi cười, nói:
"Tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ có trí nhớ đặc biệt tốt, các vị ai nói cái gì, tôi có ấn tượng rất sâu đó."