Bà Hà sợ hãi nhìn về phía bà Ngụy, khóc lóc cầu xin.
"Chị cả, chị cũng biết cha Hà Húc sớm qua đời, một mình em nuôi dưỡng thằng bé không dễ dàng, chị là bác ruột của nó, không thể trơ mắt nhìn nhà họ Hà gặp phải khó khăn như vậy."
"Mợ, chuyện này là chính mợ làm, mấy năm nay nhà chúng cháu giúp nhà mợ còn thiếu sao?" Ngụy Tử Đình lạnh lùng nhìn bà Hà thiếu chút nữa quỳ xuống đất nhờ vả.
"Sớm nói qua với các người, ở thủ đô chuyện gì cũng thu liễm lại một chút, mợ thì ngược lại..."
Trong mắt người bình thường, nhà họ Hà và nhà họ Ngụy coi như là đại phú đại quý, nhưng ở thủ đô rộng lớn này, còn nhiều người có tài có thế hơn bọn họ nhiều. Bọn họ đắc tội với ai không đắc tội, lại cố tình đắc tội nhà họ Phó không nên đắc tội nhất.
Bà Ngụy nhìn lướt qua bà Hà, xụ mặt nói, "Vốn dĩ cho mấy người đi, mấy người rời đi sẽ không tổn thất quá nhiều, hiện tại em nháo như vậy, ai biết sẽ thành cái dạng gì?"