Bên kia bệnh viện, Hà Trì nhận được điện thoại của Phó Thắng Anh, nghe nói là Điềm Điềm bị thương liền không rảnh họp hành liền chạy xuống đón người.
Dù sao hiện tại hai bánh bao nhỏ chính là nhận được muôn vàn yêu thương của cả nhà họ Phó, nếu mà đón người và chữa trị chậm trễ, cả nhà họ Phó sẽ liều mạng với anh ta mất.
Cũng may trung tâm giáo dục cũng cách bệnh viện không xa, anh ta xuống đợi không bao lâu thì xe của Cố Vi Vi liền đi đến.
Hữu Hữu đã ngừng khóc, Điềm Điềm còn đang thút tha thút thít, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm còn chứa nước mắt.
Cố Vi Vi dừng xe, bước nhanh ra đằng sau, bế cô bé xuống xe đi lên tầng.
Sau khi Hà Trì làm một cuộc kiểm tra đơn giản, nghe nói tay cô bé bị giẫm phải nên lại chụp x quang một lần.
Bà Phó nhìn thấy tấm phim đã ra tới, khẩn trương hỏi han, "Hà Trì, Điềm Điềm thế nào?"
"Cũng may không bị thương đến xương và khớp xương." Hà Trì nói.
"Cằm cũng không có việc gì sao?" Cố Vi Vi hỏi.