Cố Vi Vi cúi đầu thổi vết thương trên bàn tay nhỏ của con gái, lại nhìn con trai đang khóc nức nở trong ngực cô giáo, không tâm tình tranh cãi với người khác.
"Bà Hà đúng không, nếu như con gái của tôi bị thương dù chỉ là một chút, thì bà cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Bà Hà khinh thường nhìn cô một cái, trực tiếp móc một chi phiếu mười vạn từ trong ngực ra.
"Cho cô, năm vạn này đừng nói chữa một cái tay của con gái cô, cho dù thay một cái tay cũng đủ rồi đó chứ."
"Hiện tại có thể để bác sĩ khám cho cháu thôi được chưa?"
Cố Vi Vi nhìn cũng không nhìn chi phiếu một cái:
"Tôi thấy, chi phiếu này vẫn nên giữ lại thay chân cho cháu trai của bác đi."
Vốn dĩ chỉ cần bé con không bị thương nặng, đối phương thật lòng nói lời xin lỗi thì cô cũng sẽ không quá khắt khe.