Tần Luật nghe thấy Tần Mạn giải thích, sắc mặt dần dần có chút ngưng trọng.
Anh ta không nói cho bất cứ người nào trong nhà biết anh ta đã bước một bước vô cùng nguy hiểm.
Chẳng qua hiện tại Phó Hàn Tranh đã nghi ngờ, tất cả còn có thể thuận lợi tiến hành hay không, anh ta có chút do dự.
Tần Mạn nói nửa ngày, phát hiện cháu trai ngồi bên cạnh không rên một tiếng, vì thế gọi hai tiếng.
"Tiểu Luật?"
"Tiểu Luật?"
Tần Luật phục hồi tinh thần, "Cô, làm sao vậy?"
"Nghĩ gì mà như mất hồn thế?" Tần Mạn hỏi.
"Không có gì ạ, vừa rồi uống ít rượu nên hơi say." Tần Luật cười cười, bất đắc dĩ nói.
Tần Mạn không nghi ngờ gì khác, chỉ dặn dò, "Bỏ qua chuyện của Vi Vi đi, về sau gặp thì phải chào người ta một tiếng thím cho tử tế đấy."
" Sau này cháu tiếp nhận công ty, còn phải qua lại lâu dài với bên nhà họ Phó, đừng bởi vì việc nhỏ này mà khiến quan hệ trở nên cứng nhắc."
Tần Luật cười một tiếng, "Cô, cháu biết rồi."