Một nhà bốn người họ đi đến đâu cũng là .....
Kỷ Trình vừa nhìn thấy hai đứa bé xuất hiện liền kích động nhào qua đó.
"Tiểu Hữu Hữu, tiểu Điềm Điềm, còn nhớ dì Kỷ không?"
Ngày thường hai đứa bé đã vô cùng đáng yêu rồi, nhưng hôm nay chúng ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy lại càng thêm phần dễ thương động lòng người hơn.
Chỉ tiếc là cô ấy còn chưa kịp chạy tới ôm Hữu Hữu thì hai người chú của lũ trẻ đã ôm lấy cả hai đứa đi mất rồi.
Phó Thời Dịch ôm Tiểu Điềm Điềm đang mặc váy, vui mừng nói: "Điềm Điềm, sao hôm nay cháu lại đáng yêu thế này, sao lại đáng yêu thế này hả?"
Hình ảnh cô nhóc béo mập trắng trẻo, trên người mặc một bộ váy đang mở to đôi mắt lúng liếng, tò mò nhìn cảnh tượng xung quanh quả thật là đáng yêu chết mất.
Hữu Hữu được Phó Thời Khâm ôm cũng tò mò mà đánh giá cảnh tượng chung quanh, nhưng hiển nhiên cậu nhóc không hề hưng phấn như Điềm Điềm.
"Hữu Hữu, đi thôi, chú hai đưa cháu đi tìm đồ ăn."