Lạc Thiên Thiên có được tên đối phương, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông thần kỳ biến mất cuối con đường.
Nguyên Mộng đưa điện thoại của mình qua, nói:
"Cứ báo tin bình an trước đã."
Lạc Thiên Thiên lấy lại tinh thần, nhận lấy điện thoại báo tin bình an tới mẹ cô đang ở trong nước trước.
Sau đó lại gọi tiếp một cuộc điện thoại cho Cố Vi Vi.
"Vi Vi, cảm ơn cậu, tớ an toàn rồi."
Cố Vi Vi ở đầu bên này thở dài một hơi, "Có bị thương không?"
"Không có, chị Nguyên Mộng và người nhà họ Phó đã tới rồi." Lạc Thiên Thiên cảm kích nói.
Trận tập kích tối qua vô cùng bất ngờ, cô và cha phải chạy trốn, rồi bị ép làm con tin nên phải tới đây.
Cô vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ vẫn có thể sống để liên hệ với bọn họ, càng không ngờ nhanh vậy đã có người tìm đến cha con cô.