Cố Vi Vi cười gượng, bất đắc dĩ nói.
"Thiên Thiên rất quan tâm đến sự nghiệp, hiện tại cô ấy chưa có ý định yêu đương và kết hôn."
Hai người bọn họ đã từng gặp mặt, nếu như thật sự có duyên phận còn cần người khác mai mối làm gì, bọn họ đã sớm qua lại.
Lạc Thiên Thiên không có ý tứ gì với Phó Thời Khâm, Phó Thời Khâm cũng thế, cưỡng ép hai người ở bên nhau sẽ chỉ khiến hai người xấu hổ.
"Haizz, đáng tiếc, đứa bé kia thật đúng là rất tốt." Bà cụ Phó thở dài.
Phó Thời Khâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cảm kích nhìn về phía chị dâu.
Thế nhưng, rất nhanh, cha anh ta liền nói đến một chuyện khiến cho Phó Thời Khâm giật mình.
"Nếu không, con thử qua lại với Tần Mạn xem?"
Phó Thời Khâm sặc canh: "Cha, cha sợ con sống quá lâu à?"
Người phụ nữ như Tần Mạn kia, anh ta không chế ngự được.
Anh ta biết, cha mình vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì Tần Mạn không thể làm chị dâu anh ta, đi vào cửa nhà họ Phó.