Bởi vì Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong thì đã rất muộn, thế là đến sáng ngày hôm sau mới gọi điện thoại về nhà cũ.
"Ngày mai có thể đưa Hữu Hữu và Điềm Điềm đến nhà cũ ở nửa ngày hay không?"
"Đưa tới?" Bà Phó ngạc nhiên.
"Ngày mai Vi Vi có chút công việc nhất định phải xử lý." Phó Hàn Tranh viện một cái lý do rất hoàn hảo.
"Được được được, ngày mai đưa tới vào lúc nào?" Bà Phó vừa nghĩ tới cháu trai cháu gái muốn trở về thì mừng rỡ hỏi.
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua Cố Vi Vi đang cho hai đứa bé ăn bánh ga-tô, "Trưa mai."
"Được, nếu như bận quá không qua đúng giờ được thì chúng ta đi qua đón cũng được." Bà Phó đề nghị.
"Không cần đâu, chắc là kịp." Phó Hàn Tranh nói.
"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai đưa tới." Bà Phó vừa cúp điện thoại, không kịp chờ trở lại phòng ăn đã chia sẻ cái tin tức tốt này với Phó Thắng Anh và bà cụ Phó.
"Ngày mai Hữu Hữu và Điềm Điềm sẽ được đưa qua đây ở nửa ngày."