"Không từ thủ đoạn?" Phó Hàn Tranh cười giễu đầy lạnh lùng. Anh nhìn Phó Thắng Anh, hỏi: "Phái người cưỡng chế đưa bọn trẻ về sao?"
Phó Thắng Anh hậm hực mím môi không đáp lại.
Chỉ là ông cảm thấy, với trí tuệ và thủ đoạn của mình, nếu như ông thật sự muốn đưa hai đứa trẻ trở về thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Hay là chèn ép sự nghiệp của cô ấy, nhằm vào người bên cạnh cô ấy, ép cô ấy phải từ bỏ quyền nuôi nấng?" Phó Hàn Tranh kinh ngạc nhìn Phó Thắng Anh, nói:
"Con đã nợ cô ấy và bọn trẻ rất nhiều, con không muốn làm đến mức này nữa."
"Thôi được rồi, đừng có vội vàng. Chuyện này cũng cần phải bàn bạc thêm." Bà cụ Phó trầm giọng nói.
Nếu như chỉ là đưa bọn trẻ về không thôi thì cũng không phải là chuyện khó khăn với nhà họ Phó.
Chẳng qua, nhà họ Phó bọn họ đúng là đã nợ ba mẹ con họ rất nhiều nên thật sự không thể làm như vậy được.