"Không liên quan gì đến nhà họ Phó?" Sắc mặt Phó Thắng Anh hơi trầm xuống, lại nhìn thấy ánh mắt của bà cụ Phó, ông không thể không kiềm chế cảm xúc:
"Hai đứa bé này cũng là con của Hàn Tranh, sao lại không có liên quan gì đến nhà họ Phó?"
"Vi Vi, chuyện ly hôn là chúng tôi có lỗi với cháu, nhưng đứa nhỏ là đứa nhỏ." Bà cụ Phó nhẹ nhàng nói.
Cố Vi Vi mím môi, khách khí xen lẫn với lạnh lùng nói.
"Những chuyện đó đã qua rồi, cháu và anh Phó đều có cuộc sống riêng của mình, cho nên cháu hy vọng cuộc sống của mình không bị quấy rầy."
Sau khi cô nói xong, Nguyên Mộng mặc quần áo nam đi tới ôm bả vai cô, nói với mấy người nhà họ Phó.
"Mong các vị không đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa."
"Cháu…" Phó Thắng Anh tức giận, giận đến tái mặt, nói:
"Đứa nhỏ cũng là con của Hàn Tranh, là con cháu của nhà họ Phó, chúng tôi có quyền được gặp bọn nhỏ, dĩ nhiên cháu có điều kiện gì, cháu có thể nói ra."