Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, đáy mắt lóe ra ánh sáng của thành công.
Châu Giang Thịnh Cảnh là nơi anh trai của cậu sắp xếp cho chị dâu ở, chỉ cần cha bọn họ đi qua đó, lại để cho chị dâu dẫn bé con đi ra ngoài, thì chính là một cuộc gặp mặt tình cờ không chê vào đâu được.
Cậu tin rằng, bảo bối Hữu Hữu và bảo bối Điềm Điềm cực kỳ dễ thương, cha nhà họ căn bản không có năng lực chống lại.
"Ngày mốt sao, vừa khéo buổi chiều con cũng rãnh, vậy để con đón mọi người cùng qua nhìn thử."
"Được, vậy thì ngày mốt." Phó Thắng Anh không có chút nghi ngờ nào, ngược lại hỏi, "Đúng rồi, anh trai của cậu không nói gì đến lúc nào trở về?"
"Bên kia còn có chuyện chưa xử lý xong, nhưng cũng sắp trở về rồi." Phó Thời Khâm nói.
Dù sao, vợ con anh đều đã trở về, làm sao anh có thể không trở lại.
Bà cụ Phó nghe vậy, nhìn hai người Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch một cái, dặn dò.