Cố Vi Vi biết anh nóng lòng muốn nhà họ Phó biết sự tồn tại của hai đứa trẻ, vì để cô và đứa bé có thể nhanh chóng danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Phó.
Như vậy, cô và con mới có thể thật sự an toàn, anh cũng mới thật sự yên tâm.
"Em biết rồi."
Hữu Hữu nằm trong ngực Phó Hàn Tranh, tay nhỏ nắm cà vạt của anh chơi đùa, mẩn đỏ trên mặt và trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ là tinh thần đã tốt hơn rồi.
Chơi đùa với cà vạt của Phó Hàn Tranh, chuẩn bị đưa vào trong miệng nếm thử mùi vị.
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ lấy cà vạt trong tay cậu ra: "Không thể ăn."
Nhưng Hữu Hữu chưa từ bỏ ý định, tay nhỏ bé lại muốn cầm lấy.
Phó Hàn Tranh dứt khoát thay đổi tư thế ôm mới không để cậu tiếp tục cảm thấy hứng thú với cà vạt anh.
Hữu Hữu nhìn Điềm Điềm ngồi trong lòng Cố Vi Vi, miệng hai đứa đầy y a y a để trò chuyện, càng trò chuyện càng hăng say, tay vung vẩy, chân đạp đạp liên hồi.