Hương hoa tràn ngập, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua giàn tử đằng rơi xuống trên vai hai người.
Phó Hàn Tranh vốn lạnh lùng kiêu ngạo kia đang dịu dàng mỉm cười, trong lòng tràn đầy mong chờ nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt mình.
Cố Vi Vi mím môi, thầm nghĩ: Hôn thì hôn, dù sao cũng không phải lần đầu cô hôn anh.
Cô hít một hơi thật sâu, nhón chân, ngẩng đầu hướng về phía đôi môi đang khẽ mỉm cười của Phó Hàn Tranh.
Nhưng vì chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, cô có nhón chân lên thì cũng không thể hôn tới anh.
Khoảnh khắc ấy, Cố Vi Vi lúng túng nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia mà không biết phải làm thế nào.
Phó Hàn Tranh khẽ mỉm cười, chậm rãi cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại như hoa của cô.
Ôn nhu, triền miên.
Trái tim Cố Vi Vi không tự chủ được mà đập mạnh từng tiếng, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngay lúc này, trong lòng Cố Vi Vi, chỉ có…. Phó Hàn Tranh.