"Em quên rồi sao?" Phó Hàn Tranh cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhếch:
"Chúng ta từ từ nhớ lại một chút nào ?"
Đôi môi ấm nóng hôn dọc theo từ cổ cô tới cằm, lại trằn trọc đến giữa môi.
Tim cô đập mạnh, dần mất đi sự khống chế của mình, yên lặng duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, đáp lại nụ hôn dịu dàng của anh.
Đã lâu không thân mật khiến cô vừa chờ mong lại có chút sợ hãi.
Phó Hàn Tranh thấy cô ngầm đồng ý, mới yên lặng cởi từng nút áo ngủ, dịu dàng mà nóng bỏng hôn lên làn da trơn bóng của người phụ nữ của mình.
Tuy cơ thể đã không nhịn được nữa, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn quan tâm tới cảm nhận của cô.
Cố Vi Vi không biết mình bị lột sạch từ lúc nào, tinh tế mà thở dốc nhắc nhở.
"Không có… Không có áo mưa."
Phó Hàn Tranh duỗi tay lấy vật mình mua về, quơ quơ trước mặt cô.
Từ giữa trưa khi đưa cô đi kiểm tra sức khỏe, cả buổi chiều anh đều nghĩ nên đòi lại một năm nhịn ăn như nào.