Cố Vi Vi nghe xong lập tức hỏi.
"Vậy em cần phải làm gì?"
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu hôn lên trán cô: "Tôi và Thời Khâm sẽ sắp xếp hết mọi chuyện, nhưng có thể người nhà tôi sẽ đến tìm em đòi quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, em kiên quyết từ chối bọn họ là được."
Cố Vi Vi dường như có điều suy nghĩ, cô khẽ gật đầu: "Được rồi, có anh sắp xếp em cũng yên tâm."
"Hiện tại hai đứa bé quấn lấy em, công việc của em làm sao bây giờ?" Phó Hàn Tranh dò hỏi.
Khoảng thời gian gần đây vẫn luôn ở bên đây, cho nên không tồn tại vấn đề này.
Thế nhưng sau khi cô về nước, nếu như cô muốn bắt đầu đóng phim, có hai đứa nhỏ, rõ ràng là không tiện lắm.
Chẳng qua nghề diễn viên này luôn phải duy trì sức nóng, một thời gian dài không xuất hiện, không có tác phẩm mới ra mắt, chẳng mấy chốc sẽ bị công chúng lãng quên.
Chưa kể đóng phim là nghề mà cô yêu thích.
"Trước mắt tạm thời dừng lại, dù sao qua mấy năm nữa, em vẫn còn trẻ." Cố Vi Vi kiêu ngạo nói.