Phó Thắng Anh trầm mặc, ông dĩ nhiên không đành lòng.
Chẳng qua ông không nghĩ tới, Hàn Tranh lại hãm sâu vào trong đoạn tình cảm này như thế.
Phó Hàn Tranh đi đến phòng làm việc, sau khi khóa cửa phòng lại, anh mới gọi điện thoại cho Cố Vi Vi.
Điện thoại đổ chuông một lúc Cố Vi Vi mới nghe máy: "Em vừa tắm cho con, anh đến bên kia chưa?"
"Ừ, đến rồi." Phó Hàn Tranh dịu dàng nói.
"Anh ăn tối chưa?" Cố Vi Vi vừa giúp bảo mẫu mặc quần áo cho đứa nhỏ, vừa hỏi thăm.
"Tôi vừa ăn xong, hôm nay bọn nhỏ có ngoan không em?" Phó Hàn Tranh dịu dàng cười hỏi.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ thở dài: "Còn tốt, chỉ là vừa rồi Điềm Điềm liên tục ợ hơi, một lúc lâu mới tốt hơn."
Loại chuyện như ợ hơi này, đối với người lớn không có gì đáng nói, thế nhưng đặt ở trên người đứa nhỏ liền khiến cho cô lo lắng không thôi.