Phó Hàn Tranh cười thầm, lẳng lặng nắm chặt tay cô.
Cho dù bé con đã được một tháng tuổi thì vẫn có lúc anh không thể tin được rằng hai người đã có hai đứa con rồi.
"Ngày quan trọng thế này, em muốn dùng để nhớ lại quá khứ à?"
"Tất nhiên là không rồi, phải dùng để trân trọng người trước mắt." Cố Vi Vi cười mỉm.
Trong lúc hai người tán gẫu, nhân viên phục vụ đã dọn thức ăn lên, hỏi.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng loại rượu nào?"
"Không cần, mang cho cô ấy một ly nước ép là được." Phó Hàn Tranh thong thả nói.
Cô đang trong thời gian cho con uống sữa mẹ, không thể uống rượu được.
Phục vụ chẳng mấy chốc đã mang cho Cố Vi Vi một cốc nước ép hoa quả, sau đó lặng lẽ ra ngoài, không làm phiền hai người dùng bữa nữa.
"Hôm nay các con thế nào?" Phó Hàn Tranh hỏi thăm.
"Rất ngoan, không ngủ nhiều như hồi trước, thời gian thức nhiều hơn rồi, nhóc Điềm Điềm có chút hiếu động."