Phó Hàn Tranh trở về từ rất sớm, hỏi người giúp việc về hai đứa con trong phòng rồi lập tức lên phòng Vi Vi:
"Em ngủ trưa có lâu không?"
"Được hơn ba tiếng." Cố Vi Vi thành thực trả lời.
Mặc dù vậy, nhưng đến trưa cô vẫn không có tinh thần, muốn ngủ lại không ngủ được, mà không ngủ thì thật mệt mỏi.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống bên cạnh cô, đau lòng mà ôm lấy bờ vai cô:
"Vậy em vẫn muốn bên con thâu đêm nữa sao?"
Cố Vi Vi nghĩ rồi thở dài.
"Tạm thời thì để ý hai đứa trẻ vào ban ngày, nghe lời anh bảo dưỡng thân thể rồi tính tiếp."
Lúc trước cô không tin, chính mình không chăm sóc con được.
Nhưng sự thật chứng minh, cô thật sự không thể chăm sóc hai đứa trẻ vào buổi tối.
Phó Hàn Tranh im lặng rồi hôn lên trán cô, "Được"
Thật sự anh không mong gì hơn, nhìn cô tối qua thức giấc nhiều lần, anh cảm thấy đau lòng muốn chết.
Lúc trước anh cũng khuyên cô rất nhiều, cô cũng kiên trì tự mình chăm sóc con.