Cố Vi Vi bị Phó Hàn Tranh làm bối rối mấy giây, "Tôi….tôi về phòng đọc sách đây."
Đáng lẽ ra cô không nên nhiều chuyện như vậy, lại còn nấu cháo cho anh làm gì chứ.
Anh bị đau dạ dày thì liên quan gì đến cô, anh có ăn cơm hay không thì cũng có liên quan gì đến cô đâu.
Phó Hàn Tranh kéo tay cô lại, "Em ngồi xuống một lát đi, một mình tôi ăn cơm không ngon."
Cô không muốn tranh cãi với Phó Hàn Tranh, cuối cùng vẫn không đành lòng để anh phải ăn cơm một mình.
Cố Vi Vi quay về phòng mình lấy sách vở rồi lại tới phòng làm việc của Phó Hàn Tranh, im lặng ngồi đối diện anh mà làm bài tập, tiện thể chờ anh ăn cháo.
"Anh nên ăn cơm đúng giờ."
Phó Hàn Tranh hơi chấn động, bàn tay khẽ run lên, "Hôm nay quá bận nên tôi mới bỏ cơm, sau này tôi sẽ cố gắng."
"Không phải cố gắng, anh nhất định phải ăn cơm." Cố Vi Vi nghiêm túc nói.
Phó Hàn Tranh nhìn vẻ mặt khó chịu của Cố Vi Vi, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
"Được."