"Cha à, yêu cầu này của cha thật quá đáng, chân ở trên người anh con, anh con không chịu về, chẳng lẽ cha muốn con trói anh ấy về sao?" Phó Thời Dịch không còn lời gì để nói.
Dù sao anh ta cũng chỉ sang đó mà thôi, không cần nghĩ cũng biết, anh cả sẽ không về cùng anh ta.
"Nếu con có bản lĩnh trói về thì làm theo cách đó cũng được." Phó Thắng Anh nói.
"Con không có cái bản lĩnh đó." Phó Thời Dịch lập tức nhận thua.
Trong lúc chị dâu đang mang thai lại trói anh về, trừ khi là anh ta chán sống rồi.
"Con thật đúng là không có tiền đồ." Phó Thắng Anh tức không chịu nổi.
Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện, Phó Thời Khâm lặng lẽ ăn no, sau khi lau miệng xong, anh ta mới gia nhập vào hàng ngũ oán giận cha.
"Cha mẹ và bà nghĩ đến việc tìm những người phụ nữ khác để cho anh trai kết hôn sinh con, đây căn bản là chuyện không thể."
"Nếu cha mẹ và bà thật sự muốn có cháu, mọi người nên bỏ thành kiến, để chị dâu và anh trai sinh cháu."