Cố Vi Vi thức dậy liền nhìn thấy ở cách đó không xa, có một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi trên sofa, anh đang nghiêm túc cầm một quyển sách dưỡng thai lên đọc.
Còn cô đang nhìn anh đến mức thất thần.
Trước đây rất lâu, cô đã từng ngây thơ cho rằng, chỉ có loại tình cảm mãnh liệt như sóng biển dâng trào, mới thật sự là tình yêu.
Thế nhưng, chính người đàn ông này lại cho cô biết, mỗi ngày ấm áp và ngọt ngào mới chính là tình yêu đích thực.
Loại tình cảm mãnh liệt kia nhất định sẽ khiến cho người ta chịu nhiều tổn thương.
Phó Hàn Tranh giương mắt lên nhìn, phát hiện cô đã thức dậy, anh lập tức gấp sách lại, đứng dậy đi qua.
"Em dậy đi, chúng ta đi ăn tối."
Cố Vi Vi chậm rãi đứng lên, đi dép lê, vui vẻ nói.
"Anh nhìn xem, bệnh của em đã khá hơn nhiều rồi."
Phó Hàn Tranh sờ lên đầu cô, nắm tay cô đi về phía nhà ăn.
"Sáng mai đi bệnh viện, em có thể sẽ phải nhịn đói đấy."
Cố Vi Vi gật đầu: "Em biết."