Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thở dài, có lẽ tâm trạng mâu thuẫn trước kia của anh với đứa nhỏ, đã khiến cho cô cảm thấy anh không thích đứa bé này.
"Anh rất vui vì chúng ta đã có con."
Chẳng qua, bởi vì một cuộc điện thoại của Nguyên Mộng, anh một đường nơm nớm lo sợ đến đây, lại thêm chuyện cô giấu diếm anh hai tuần.
Cho nên anh vừa lo lắng cho cô, vừa cảm thấy vui vẻ khi được làm cha.
Chỉ là anh không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài, cho nên anh không có bộ dạng vui vẻ không tìm ra nam bắc như hai người em trai sắp được làm chú đang ở Đế Đô xa xôi kia.
"Nhưng… Trước kia, rõ ràng anh không thích đứa nhỏ." Cố Vi Vi nhỏ giọng nói.
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ anh rất thích." Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói.
"Thật ư?" Cố Vi Vi nhìn anh rồi hỏi.
Phó Hàn Tranh gật đầu: "Chắc chắn một trăm phần trăm."
Cố Vi Vi khẽ cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh.