Khi đó, cô chỉ muốn tránh xa anh.
Nhưng cho tới nay, cô lại chưa từng thật sự rời xa anh.
Phó Hàn Tranh lau tay rồi đặt tay anh lên bàn tay cô.
"Không phải đã nói không nhắc lại những chuyện trước đây nữa sao?"
Nếu nói tới chuyện hối hận, thì anh còn hối hận vì không gặp được cô sớm hơn một chút mà lại để cô trải qua nhiều khổ cực như vậy rồi mới đến bên anh.
Chuyện đã trôi qua, chẳng ai có thể thay đổi được, nhưng cũng may mà tương lai hai người sẽ không bỏ lỡ nhau, cũng không rời xa nữa.
Cố Vi Vi hơi ngẩng đầu liên, nghịch ngợm nói.
"Thái rau mệt rồi, muốn hôn một cái."
Phó Hàn Tranh bật cười xoay người lại, cúi đầu xuống hôn cô.
"Được chưa?"
Cố Vi Vi mím môi, giảo hoạt mỉm cười mà nói.
"Chưa đủ."
Phó Hàn Tranh lại ôm lấy eo cô, hôn một cái thật sâu rồi hỏi.
"Em chắc chắn chúng ta phải tiếp tục làm bữa trưa này sao?"