Tần Luật thấy ánh mắt đầy kiên định của Cố Vi Vi thì trong lòng không khỏi nặng nề.
Một lát sau, hắn mỉm cười.
"Đúng như lời cô nói, thể hiện tình cảm là chuyện của tôi, có chấp nhận tình cảm ấy hay không lại là chuyện của cô."
"Có thể cuối cùng mọi chuyện sẽ giống như cô nói, chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ nếu tôi cố gắng theo đuổi, thì cho dù cuối cùng không có được kết quả mà tôi mong muốn, thì tôi cũng không tiếc nuối."
Cố Vi Vi mỉm cười, không nói gì cả.
Tên nhóc này vẫn không chịu bỏ cuộc, có thể trong mắt hắn cô chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, nhưng thật ra cô ngang ngửa cô cô Tần Mạn của hắn không chừng.
Cho nên, cô thật sự không có hứng thú với mấy tên nhóc.
"Vậy cậu làm gì thì làm."
Nói rồi, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi công ty.
Tần Luật cùng cô vào thang máy, xuống lầu rồi hỏi.
"Có cần tôi đưa cô về nhà không?"