Nhưng giờ này phút này, khi Na Na nói ra câu này, suy nghĩ sâu trong nội tâm của Lam Hiên Vũ cuối cùng vẫn khắc chế không được.
"Ta biết, nói như vậy có lẽ đối với con quá đột ngột. Nhưng mà, ta thật sự có cảm giác này. Con có thể là con của ta. Tên kia sắp đuổi kịp rồi, ta không biết có thể chống đỡ được tiếp hay không. Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mọi người chu toàn. Nếu như ta xảy ra chuyện, con đi tìm Lạc thúc thúc của con. Hắn ta có thể..." Mới nói được đến đây, sắc mặt của Na Na bỗng nhiên biến đổi, ánh sáng bạc trong nháy mắt lóe sáng lên, sau một khắc, nàng đã biến mất khỏi chiến hạm. Trên nền của chiến hạm, Bạch Ngân Long Thương cùng với Thiên Thánh Liệt Uyên Kích vẫn còn đó.
Trong chốc trước khi thuấn di, Lam Hiên Vũ thấy rõ ràng, bên trong ánh mắt của Na Na tràn đầy tiếc nuối.
"Mẹ mẹ ——" Lam Hiên Vũ lớn tiếng thốt ra. Chớp nhoáng bổ nhào đến trước cửa sổ của mạn tàu.
Bên ngoài cánh cửa sổ đó, ánh sáng đỏ ùn ùn kéo tới.