Đường Chấn Hoa sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu.
Vành mắt của Anh Lạc Hồng ửng đỏ lên, "Nếu như ta biết rõ ngươi nhảy xuống đó sẽ gặp phải nguy hiểm còn để cậu nhảy xuống, vết nứt giữa chúng ta chẳng những không thể bù đắp lại được, ngược lại sẽ càng lớn. Ta như vậy, vẫn yêu ngươi sao? Trong một khắc ngươi nhảy đi xuống đó, ta đã tha thứ tất cả mọi chuyện cho ngươi rồi, vết rạn nứt trong lòng ta cũng bị tình yêu không thể khống chế lấp đầy. Ta không hỏi nữa, lúc trước vô luận đã xảy ra chuyện gì, đã nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng rời khỏi ta nửa bước, thậm chí cũng chưa từng bước chân ra khỏi Sử Lai Khắc thành, chuyện gì cũng cho qua cả đi, ta nghĩ thông suốt rồi. Ta sẽ không tiếp tục cuộc sống cô độc thống khổ nữa, ta muốn về bên cạnh ngươi, không bao giờ chia lìa."
Vành mắt của Đường Chấn Hoa cũng đỏ lên, cho đến giờ phút này, hắn mới có thể hoàn toàn khẳng định, người yêu của mình đã trở về. Thực sự đã trở về rồi.