Cơn đau đầu ngày càng kịch liệt, Nhạc công tử dần dần không kiểm soát được mà cơ thể bắt đầy không ngừng run rẩy.
Trước màn hình TV.
Na Na ngơ ngác ngồi đó, chính cô ấy cũng không nhận ra, không biết từ lúc nào mà khóe mắt đã rơi xuống nước mắt.
Ẩn sâu bên trong tiếng hát đó, đã truyền đi vô tận bao nhiêu tưởng niệm, liên tục hết lần này đến lần khác đánh sâu vào tim cô ấy, đánh thẳng vào linh hồn cô ấy.
Dường như ký ức kia đang dần thức tỉnh, cơn đau đầu cũng theo đó mà nhanh chóng kéo đến, chỉ là thân ảnh đang hát trước mắt, vẫn luôn hiển hiện trong lòng cô ấy. Đột nhiên Na Na trông thấy một vệt ánh kim, bất khuất đội trời đạp đất.
Theo bản năng, Na Na siết chặt hai tay thành nắm đấm, cơ thể cô ấy cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.
"Dẫn ta đi đi, dẫn ta đi đi, dẫn ra đi đi..."
Như tố như khóc, bách chuyển luân hồi.