Không sai, người này đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, không phải là Thụ Lão sao? Thụ Lão tủm tỉm cười nhìn Lam Hiên Vũ, ánh mắt chứa đầy vẻ hài lòng, tay đụng nhẹ lên người Lâm Mạch Hoa, mỉm cười nói: "Thế nào?"
Lâm Mạch Hoa giơ ngón tay cái lên, nói: "Không sai. Ánh mắt của ngươi quả nhiên đủ cay độc!"
Thụ Lão tức giận: "Ý ngươi là chê ta già?"
Lâm Mạch Hoa cười lớn: "Ngươi đã sống hơn nghìn năm, chẳng lẽ không phải là già sao..? Ta cũng có cảm giác mình đã già rồi."
Dường như lúc này Lam Hiên Vũ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Thụ Lão, Lâm hiệu trưởng, các ngươi vừa rồi thật sự là thăm dò ta? Vì cái gì..?"