Dung Ngọc Huyền nhìn về phía Anh Lạc Hồng bất mãn nói: "Viện trưởng, cậu ta mắng em, mắng đầu óc của em có vấn đề."
Anh Lạc Hồng không để ý tới cậu ấy, Nguyên Ân Huy Huy đang đứng một bên kia vừa bước lùi lại vừa nói: "Cậu nói rằng cậu là người đàn ông của chị tôi, đầu óc cậu không phải có vấn đề thì là cái gì?"
Dung Ngọc Huyền sững sờ, "Chị cậu? Cậu nói cô ấy là chị của cậu?"
"Hừ!" Nguyên Ân Huy Huy không để ý đến cậu ta nữa, quay người rời đi.
"A! Em trai à, anh sai rồi. Không phải anh rể cố ý đâu mà. Chỉ là lâu rồi không gặp chị của em, thật sự nhớ nhung nên trong lúc nhất thời..."
"Dung Ngọc Huyền, còn nói nhảm nữa xem tôi có đánh chết cậu không." Phía xa, giọng nói lạnh lùng của Đường Vũ Cách vang lên.
"Khụ khụ. Không nói, không nói nữa. Nhìn hành động thôi!" Dung Ngọc Huyền vừa cười cười vừa lui về phía sau, ánh mắt hướng đến Đường Vũ Cách liên tục thở dài.