Thụ lão hướng anh khoác tay áo, nói: "Ta đã sống một ngàn năm rồi, còn có cái gì mà nhìn không thấu đâu? Kỳ thật, nhân sinh sống lâu tới đâu cũng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Điều quan trọng là phải sống một cách có ý nghĩa. Huống chi, cho dù ta thật sự ly khai, cũng sẽ vĩnh viễn hóa thành một cành cây ngọn cỏ, cũng không phải thật sự chết đi, mà là trở thành một phần của cây vĩnh cửu."
Đường Nguyệt cúi đầu yên lặng, anh thật sự luyến tiếc! Tuy rằng trong học viện rất nhiều người đối xử không đúng đối với các học viên phái Sinh Mệnh. Thụ lão cũng thường xuyên đắc tội với họ. Nhưng Thụ lão đối với các học viên của phái Sinh Mệnh lại vô cùng tốt. Ông vẫn bảo vệ bọn họ. Luôn chống đỡ một mảnh trời cho tính mệnh học phái này, mang lại cho phái Sinh Mệnh một địa vị cao trong liên bang. Thậm chí theo một ý nghĩa nào đó lại nói, phái Sinh Mệnh đã sớm đã là thuộc học viện Sử Lai Khắc .