Lam Hiên Vũ chưa kịp đi vào phòng bếp, thì một cái áo không biết từ đâu tới đột nhiên bay vào người anh ta.
"Đã bao nhiêu lớn, còn để cơ thể trần truồng đi lại trong nhà, mau mặc quần áo vào, không biết là giống bộ dáng ai nữa." Giọng nói tức giận của Nam Trừng truyền đến.
"Không phải con đang mặc quần đùi sao? Đây là ở nhà mới mặc!" Mặc dù nói như vậy, nhưng Lam Hiên Vũ vẫn cầm quần áo mặc vào.
Hít hít mũi, ngửi thấy mùi cơm đã chín, liền chạy thật nhanh đến bàn ăn, sau đó ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong đợi mẹ mang thức ăn lên.
Thời gian năm tháng trôi qua cũng không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt của Nam Trừng. Bà ấy trợn mắt nhìn con trai mình, nhưng trong lòng thì âm thầm tán thưởng. Vóc người của con trai bà ấy, thật dễ nhìn mà.
"Năm nay nghỉ hè, làm sao lại không mang theo Tú Tú trở về, con bé sẽ trải qua kỳ nghỉ này như thế nào?" Nam Trừng vừa dọn bữa sáng vừa lên tiếng hỏi.