Thời gian mỗi ngày trên Tinh Linh Tinh cũng không khác hành tinh mẹ là mấy, về phần chênh lệch giờ, từ sau khi đi qua tinh cầu đã không có cách gì để tính toán.
Lam Hiên Vũ xem qua vết thương của mình, con hổ trắng to lớn kia vẫn ngủ ngon lành, một tay còn che mắt, bộ dạng thực sự có chút đáng yêu.
Đi tới sờ sờ lên cái đầu to, lại nhéo nhéo mặt của nó, lúc này Lam Hiên Vũ mới đẩy cửa ra, đi khỏi phòng của mình.
Ngày hôm qua sau khi đến thật sự là quá mệt mỏi, chưa ăn gì hết, lúc này anh đã hơi đói bụng.
Lúc này bên ngoài rất yên tĩnh, Lam Hiên Vũ đứng trước cửa phòng mình vươn người một cái, hoạt động tay chân một chút, bắt đầu làm nóng thân thể đang hơi cứng đơ.