Tiền Lỗi cầm lấy chiếc hộp kim loại, hỏi: "Cái này nghe qua có vẻ lợi hại nhỉ, lão đại, cái này bao nhiêu tiền thế? Tôi đủ sức mua không?"
Lam Hiên Vũ nhẹ nhàng nói: "Không đắt, bốn tấm huy chương màu tím. Cho cậu đấy."
Tiền Lỗi đột nhiên bất ngờ, không chỉ là anh ấy, mà những người khác cũng không khỏi há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lam Hiên Vũ.
Mộng Cầm buột miệng nói ra: "Cậu không phải cướp của trung tâm trao đổi đó chứ?"
Lam Hiên Vũ liếc mắt sang, nói: "Cậu nghĩ tôi ngốc à? Có cần không? Không cần thì trả đây."
"Cần cần cần." Tiền Lỗi liên tục nói ba chữ "cần", nhào tới ôm chầm Lam Hiên Vũ, thậm chí còn tính hôn lên mặt anh một cái, nhưng bị Lam Hiên Vũ lấy tay gạt qua một bên.
"Yên nào!" Lam Hiên Vũ bực nhọc nói.
Lúc này trên gương mặt của Tiền Lỗi đầy vẻ nũng nịu, ôm chặt không buông chiếc hộp kim loại vào lòng, nói: "Lão đại, cậu là ánh sáng soi đường, là người dẫn lối của tôi. Tôi yêu cậu!"