" Là cậu phải không?" Lam Hiên Vũ lúc này còn không nghe ra thì chính thân tâm thua thiệt rồi.
"Ừ" Băng Thiên Thu khuôn mặt đỏ ửng cười, "Lúc đó tôi chỉ nghĩ muốn cứu cậu".
Lam Hiên Vũ kinh ngạc quay lại nhìn, xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm, nhìn cô xinh đẹp động lòng người khiến trái tim cậu bỗng sinh ra một cảm giác nhộn nhạo kỳ quái.
" Sao cậu không nói gì? Không phải cậu nói muốn cảm ơn tôi sao? Đổi ý rồi?" Băng Thiên Thu huých Lam Hiên Vũ một cái.
" Lam Hiến Vũ híp mắt cười nói: " Không cảm ơn nữa."
"Tại sao?" Băng Thiên Thu đột nhiên nổi giận, nhất là nghĩ đến lúc nãy còn lo lắng cho tên tiểu gia hỏa này đến như vậy, gấp đến mức phát khóc mà không có chỗ trút giận. Đúng là mồm miệng tên này không nói được lời nào tốt đẹp nào cả?