Ngôi làng nhỏ của Tôn Hằng nằm dưới chân núi, bên cạnh là một dòng sông. Nước trong sông này rất trong, dòng sông này bắt đầu chảy từ trong rừng, chảy tới tận phương xa.
Tôn Hằng đứng ở bờ sông, ngơ ngác nhìn bóng của mình dưới nước.
Sau hai năm, vẻ ngoài của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là xanh xao vàng vọt, toàn thân chỉ có da bọc xương, chỉ có đôi mắt to của hắn nhìn rất có thần.
Mặc một bộ quần áo bẩn, đầu tóc khô sơ, toàn thân gầy gò ốm yếu chính là hình dáng của Tôn Hằng lúc này.
"Xoẹt… xoẹt …"
Trên tảng đá cách Tôn Hằng không xa, Tôn Nhị thúc đang mài lại con dao săn của mình. Đây chính là cần câu cơm của hắn nên cần được chăm chút kỹ càng. Mọi người trong thôn cũng vậy, đều coi dao săn như sinh mạng của mình.
Ngoại trừ dao săn ra, Tôn Hằng còn có cây trường thương, cây thương này chính một trong số ít di vật của bố mẹ hắn để lại cho hắn.
Hai người bọn hắn không có cung săn. Trong cả cái thôn này, chỉ có hai cây cung, nhưng chủ của nó không bao giờ cho người khác mượn cả.
Dao săn của bọn hắn không dài, chỉ có hơn nửa mét, đường vân trên cán dao được khắc một cách tinh tế, giúp cho khi cầm dao trong tay rất khó bị tuột.
Trường thương còn cao hơn Tôn Hằng, nó phải cao tầm một mét bảy, mũi thương có hình thoi, cán thì dài và mỏng, rất thuận lợi cho việc đâm xuyên một vật nào đó.
Trường thương ngoài cán và mũi thương thì còn có ngù thương. Ngù thương tác dụng không chỉ làm đẹp mắt mà còn có thể làm mờ tầm nhìn của đối thủ, cũng có thể ngăn máu tươi chảy từ mũi thương xuống, tránh việc bị trượt tay khi cầm.
Ngoài ra, dưới thân thương còn được đẽo thành đầu nhọn, khi đối mặt với thú lớn, có thể đem thương cắm xuống mặt đất, từ đó tạo thế đâm chết đối phương.
Theo lời của Tôn Nhị thúc, cán cây thương này được làm bằng gỗ lim, rất là rắn chắc, hơn nữa còn có tính đàn hồi rất cao, dù có bị uốn thành cung cũng không gãy, đây chính là loại gỗ rất tốt.
Tôn Nhị thúc đã mài xong dao, nhưng hắn không vội vã đứng dậy, mà quỳ hai gối xuống đất, lấy đầu đụng vào tảng đá, vừa quỳ vừa thì thào cầu nguyện, hắn cầu nguyện bằng giọng rất thành kính.
Đây là truyền thống của người dân ở đây. Tôn Hằng cũng thường làm theo để lấy vận may.
Đối với những người mưu sinh bằng nghề săn bắn như họ, mỗi một lần lên núi săn bắn, tâm lý họ đều rất thận trọng và lo sợ.
Việc cầu nguyện như vậy khiến cho tâm lý họ ổn định hơn, cũng có thể kích thích lòng tự tin của bọn họ.
"Đã xong."
Tôn Nhị thúc cầu nguyện xong, hắn cầm lấy miếng da thú lau lại thân dao, từ bờ sông đứng lên: "Chúng ta đi thôi!"
Đường núi rất khó đi, càng vào sâu lại càng hiểm trở.
Nhưng nếu muốn săn được con mồi, thì phải vào sâu trong núi, vào những chỗ mà chưa ai từng đặt chân đến để lắp bẫy, săn giết con mồi.
Thường thì chỉ có Tôn Nhị thúc cùng Tôn Hằng đi chung với nhau, đôi lúc sẽ đi cùng những người khác trong thôn nữa. Nhưng trường hợp đó rất hiếm, trừ khi trong thôn thiếu thốn lương thực quá, cần vào sâu trong núi, hay khi phát hiện con mồi lớn cần nhiều người hợp sức săn bắn.
Đi trong rừng tối, Tôn Hằng cầm chắc trường thương trong tay, đi phía trước dẫn đường, cán thương cùng bụi gai liên tục va chạm tạo ra những âm thanh nhỏ, những âm thanh này giúp xua đuổi đi rắn và côn trùng.
"Đặt bẫy chỗ này đúng không?"
Tôn Nhị thúc nhìn xung quanh, sau đó nhìn về hướng mình đặt bẫy lắc đầu: "Xem ra không bẫy được gì, đáng tiếc."
"Tìm chỗ khác vậy."
Tôn Hằng tiếc nuối lắc đầu, chỗ này bọn họ đặt xuống một cái bẫy xâu chân, dùng để bẫy lại chân của con mồi, trừ khi là mãnh hổ, gấu đen và những con thú lớn, chứ không thì chỉ cần đạp bẫy, đều trở thành con mồi của bọn họ.
Kiểm tra lại cạm bẫy, phát hiện không có gì bất thường, hai người liền đi tới chỗ đặt bẫy khác.
Không bẫy được gì cũng là chuyện bình thường, mỗi lần lên núi đều có thể săn được thú mang về, vậy mới là người tài giỏi.
"Ngào hú…"
Khi đi trên đường, hai người luôn hết sức tập trung, không bỏ qua một âm thanh nào, tiếng kêu to như vậy, tất nhiên không thể thoát được lỗ tai của bọn họ.
"Sói!"
Tôn Hằng tim đập nhanh, cơ thể sớm mềm nhũn.
Sói hoang là sinh vật rất dữ tợn, hơn nữa từ trước tới nay đều di chuyển theo bầy, đây là thứ mà bọn hắn không muốn trêu chọc nhất.
"Là sói."
Sau lưng hắn, Tôn Nhị thúc vẻ mặt vui mừng, trong mắt hắn vẻ hưng phấn lộ ra cả bên ngoài: "Nhưng đây là một con sói bị thương!"
Hắn kinh nghiệm săn bắt nhiều hơn so với Tôn Hằng, thanh âm tới tai hắn, hắn liền đoán được tình huống của con mồi.
"Ý Nhị Tôn Nhị thúc là…"
Hai mắt Tôn Hằng tỏa sáng: "Chúng ta bẫy được con sói rồi?"
"Đúng thế"
Tôn Nhị thúc gật đầu, nhanh chóng thúc giục Tôn Hằng: "Nhanh lên, chúng ta mau tới đó xem."
Hai người chạy nhanh tới, đến chỗ họ đã đặt cạm bẫy, nhìn trong lưới săn, đúng thật có một con sói bị thương.
Con sói này có màu xám, lông trên cơ thể nó xõa tung, nó nhe răng nanh lên, trên mí mắt hiện ra màu xanh nhàn nhạt, đang trong túi lưới gào thét, tiếng gào của nó đã yếu lắm, không còn uy phong như trước.
Nhìn kỹ, thân người của nó đã biến dạng lắm rồi, ngay tại cổ chân thậm chí là có xương cốt vỡ vụn, máu trên đùi cũng đã khô.
"Tuyệt vời, bẫy được một con sói lớn!"
Tôn Nhị thúc mang theo dao săn đi đến gần con sói, mặt tươi cười: "Phải sáu mươi cân, con sói này khá mập đây!"
"Đúng vậy."
Tôn Hằng mang theo trường thương tới, tinh thần cũng thoải mái hơn: "Đừng làm hư bộ da của nó, nếu không giá tiền sẽ giảm nhiều."
"Nhớ rồi."
Tôn Nhị thúc gật đầu, lùi về phía sau hai bước, nhìn Tôn Hằng cầm thương đi về hướng con sói.
"Ngao hú u..."
Con sói chắc cũng biết vận mệnh sắp tới của mình, nó liều mạng giãy dụa, liên tục gào thét.
"Không có tác dụng đâu!"
Tôn Hằng lắc đầu, giơ trường thương lên, hơi hơi híp mắt, nhắm vào hốc mắt của con sói.
Hắn tự tin rằng, sẽ không làm hư bộ lông của con sói, một đâm liền trúng vào hốc mắt của nó, xuyên qua đầu con sói.
Đây là kết quả huấn luyện của hắn trong hai năm qua, hắn có bàn tay vàng có thể quan sát cơ thể moii sinh vật sống, tất nhiên sẽ không để lãng phí được.
"Xoẹt…"
Trường thương lóe lên, con sói trước mặt Tôn Hằng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng khi âm thanh chỉ phát ra được một nửa, liền lập tức im bặt, thân hình con sói co lại, nó đã gục ngã trong lưới săn.
"Cẩn thận!"
Tôn Hằng chưa kịp buông lỏng, phía sau đã nghe được tiếng hét của Tôn Nhị thúc.
Lông tơ toàn thân của Tôn Hằng dựng lên, hắn chỉ cảm thấy một cơn gió từ phía sau vụt tới, Tôn Hằng liền lao về phía trước, sau lưng " Xoẹt xẹt" hai tiếng, liền có gió mát thổi vào người Tôn Hằng.
Quần áo chớp mắt đã bị cào nát, Tôn Hằng không cảm giác được bản thân có bị thương hay không!
"Vật gì vậy?" Không kịp kiểm tra phía tình trạng sau lưng, Tôn Hằng lăn trên mặt đất, giơ con dao của mình lên, hắn nhìn chằm chằm vào vật vừa đánh lén mình.
Thì ra là một con sói!
Con sói này nhỏ hơn con sói hắn vừa giết, nhưng ánh mắt rất hung ác, hướng về phía hắn mà gầm gừ.
"Cẩn thận, hướng bụng nó mà tấn công!"
Tôn Nhị thúc mang theo dao săn, bước tới gần con sói, hắn liếm môi, trong mắt không còn vẻ sợ hãi, thay vào đó lộ ra vẻ điên cuồng, như khôi phục lại bản chất thú tính của mình.
"Được."
Tôn Hằng thở dài một hơi, hắn không sợ hãi, nheo mắt lại, giơ dao lên và di chuyển.
"Ngao hú…"
Tiếng sói tru vang lên, con sói hoang này nhảy lên, hướng về Tôn Hằng tấn công, nó mở ra miệng lớn, muốn cắn vào cổ họng của Tôn Hằng.
"Phốc!"
Tôn Hằng nhảy lên, thừa cơ đâm một dao sượt qua bụng của con sói, mặc dù dao săn rất sắc, nhưng da của con sói cũng không kém, một đứa trẻ mười tuổi gầy gò như hắn, không thể một dao đâm vào bụng con sói được.
Một chút máu xuất hiện ở đầu lưỡi dao, con sói hoang bị đâm một nhát liền điên cuồng hướng về phía Tôn Hằng tấn công tới.
Nó bổ nhào về phía trước, vừa tới gần Tôn Hằng liền lộ móng vuốt ra.
"Rầm"
Một người một sói đụng vào nhau, Tôn Hằng cầm dao ngăn trở móng vuốt của con sói, đầu thì liên tục tránh đi miệng sói, hắn quỳ xuống, trực tiếp hướng bụng sói mà đâm dao tới.
Do lực tác động rất lớn, Tôn Hằng trực tiếp ngã nhào xuống đất, sau đó lăn lộn vài vòng mới có thể dừng lại được, mà con sói cũng bị đâm, một vết đâm ngay tại chỗ cũ.
"Phốc!"
Một dao vừa đâm tới, trúng ngay phần bụng của con sói, Tôn Nhị thúc hét to một cái, bỏ qua cánh tay của mình mới bị sói cào, đâm dao thẳng vào phần bụng của nó.
"Phù phù... phù phù..."
Hai người quỳ trên mặt đất liên tục thở hổn hển, qua nửa ngày mới quay sang nhìn nhau, vừa nhìn vừa há miệng cười, cười rất vui vẻ.
Quá trình chiến đấu chỉ có một lúc, nhưng lại tiêu hao tất cả sức lực của bọn họ, may mắn thay, bọn họ là người chiến thắng.
Buổi chiều, từng áng mây đỏ ở chân trời nhẹ trôi.
Những người thợ săn lần lượt trở về. Tôn Nhị thúc và Tôn Hằng mỗi người trên lưng đều mang một con sói lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Con sói này được đấy!"
"Bộ lông này tốt quá!"
"Nhị Đản không tồi nha! Tuổi còn trẻ như vậy, mà có thể chiến đấu cùng sói rồi."
Mọi người vây quanh hai con sói, không ngừng vuốt bộ lông của nó, liên tục khen Tôn Nhị thúc và Tôn Hằng. Trong đám đông, xuất hiện một người đàn ông to cao, hắn rất dễ gây sự chú ý của người khác.
Trên người của hắn, mặc áo vải!
Trong một đám người miền núi mang áo gai, thì áo vải của hắn hết sức đặc biệt.
"Nhị Đản."
Người đàn ông không nhìn về con sói, mà nhìn hướng Tôn Hằng nói: "Trên thị trấn có tiệm thuốc Mai Sơn đang tuyển người, nếu như ngươi muốn đi, có thể lên đó thử xem sao."
"Tiệm thuốc Mai Sơn?"
Tôn Hằng hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu: "Được được! Cảm ơn, Trương đại bá."