"Ba năm thử việc, năm năm học việc, tất cả tám năm, sau đó bọn ngươi có thể tự phụ trách công việc của mình."
Lúc này Tôn Hằng đã nằm thẳng trên giường, nhưng vẫn còn suy nghĩ về lời nói của thanh niên tên Hàn Lâm kia.
"Đến lúc đó, ngươi mới trở thành đệ tử chính thức của sư phó, thời gian rảnh rỗi có thể nghiên cứu y thuật, không hiểu cái gì cũng có thể hỏi sư phó, khi nào ngươi làm cho sư phó hài lòng, lúc đó ngươi sẽ được xuất sư!"
"Vậy nếu như sư phó một mực không hài lòng thì sao?" Thạch Thiếu Du hỏi.
"Một mực không hài lòng?"
Hàn Lâm cười lạnh: "Vậy ngươi sẽ ở đây cả đời! Ít nhất không lo ăn uống."
"Hàn sư huynh."
Tôn Hằng chắp tay: "Không biết Ngoại Vụ học đồ như ta, đường ra như thế nào?"
Những gì hắn vừa nói, đều nói cho Nội Vụ học đồ, Ngoại Vụ học đồ tất nhiên tình huống sẽ khác.
"Đường ra?"
Hàn Lâm tiếp tục cười lạnh: "Có khả năng nuôi sống gia đình của ngươi, chính là đường ra của các ngươi, vậy chưa đủ sao! Đương nhiên, nếu như ngươi có tư chất xuất sắc, luyện tốt võ công, cũng có thể xin vào quận thành."
"Võ công!" Tôn Hằng hai mắt sáng lên.
"Ừ, một tháng sau, sẽ có người dạy các ngươi một môn võ công, có thể tăng cường sức mạnh."
Hàn Lâm để hai tay ra sau lưng, không muốn nói tiếp: "Tóm lại, về sau các ngươi sẽ biết, thời gian các ngươi ở đây còn dài, đừng vội!"
"Võ công..."
Nằm trên giường, Tôn Hằng lẩm bẩm.
"Ngươi tên là gì?"
Hắn suy nghĩ đến quên cả thời gian, mãi tới trời tối, có hai người bước vào, người mở cửa tự giới thiệu: "Xin chào, Ta là Trương Trọng Cửu, còn hắn gọi Trần Thiết Ưng."
Đây là một gian phòng nhỏ được thiết kế rất đơn giản, một nửa gian phòng là nơi để các công cụ xử lý dược liệu, nửa gian phòng còn lại đặt bốn chiếc giường.
Đứa trẻ vừa nói khoảng tám chín tuổi, dáng người của hắn như một quả cầu vậy, vẻ mặt khá hiền lành.
Trái ngược với hắn Trần Thiết Ưng thân cao gầy, lông mi buông xuống, khuôn mặt ủ rũ, đứng bên cạnh Trương Trọng Cửu.
"Ta tên Tôn Hằng."
Tôn Hằng ngồi dậy, tay chỉ về Thạch Thiếu Du đang nằm ở giường bên cạnh: "Hắn là Thạch Thiếu Du."
"Tên của các ngươi thật là dễ nghe."
Trương Trọng Cửu chớp mắt hỏi: "Nghe nói hai người bọn người có một người được phân làm Nội Vụ học đồ?"
"Là ta."
Thạch Thiếu Du tựa hồ có chút sợ người lạ, nhút nhát giơ tay lên: "Ta được phân làm Nội Vụ học đồ."
"A!"
Trương Trọng Cửu cùng Trần Thiết Ưng hâm mộ nói: "Thật tốt, nghe nói Nội Vụ học đồ thử việc rất nhẹ nhàng, thời gian rảnh còn có thể học chữ viết, phân biệt dược liệu."
"Ta... Ta biết chữ."
Thạch Thiếu Du nhỏ giọng nói.
"Ngươi biết chữ?"
Trương Trọng Cửu sững sờ: "Ngươi biết chữ sao còn tới đây làm học đồ, gia đình không phải rất giàu sao?"
Ở nơi này này giấy và bút mực, đều là thứ rất đắt tiền, người bình thường không thể mua được.
Nên vậy, những người biết chữ, đều có hoàn cảnh gia đình rất tốt.
"Ta... Trong nhà của ta đã xảy ra chuyện."
Thạch Thiếu Du nhỏ giọng nói, vừa nói xong mắt hắn liền đỏ lên, hắn sắp khóc.
Trời...
Ba người liếc nhau, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bọn họ đều là những đứa trẻ, mặc dù tâm tính trưởng thành sớm, nhưng làm thân với nhau cũng nhất nhanh, nhất là dưới sự tác động của Tôn Hằng, không lâu sau, đã thấy mấy người bọn họ cười nói như thể quen biết từ lâu vậy.
Trương Trọng Cửu và Trần Thiết Ưng được nhận từ hôm qua, vì đến sớm hơn một ngày, nên quen thuộc hoàn cảnh ở đây hơn Tôn Hằng.
Theo lời của bọn họ, lần tuyển học đồ này của tiệm thuốc, ngoài bốn người bọn họ, còn có thêm hai bé gái, một người gọi Nhị Nha, người còn lại tên Sơ Hạ.
Mà bé gái tên Sơ Hạ, cũng được nhận làm Nội Vụ học đồ, khi Trương Trọng Cửu cùng Trần Thiết Ưng nhắc đến cô ta, ngoại trừ hâm mộ, trong mắt bọn họ còn có chút mơ mộng.
Ngoài ra, tiệm thuốc Mai Sơn không chỉ có mỗi cửa hàng ở đây.
Ở gần cổng thành phía Đông, còn có một nhà kho ở đó.
Chỗ đó chủ yếu phụ trách thu mua dược liệu của thôn dân, sau đó vận chuyển các loại dược liệu vào trong quận thành..., là nơi Ngoại Vụ học đồ thường phải đi tới.
Mà nơi này, chủ yếu là Nội Vụ học đồ phụ trách.
Còn liên quan tới thứ Tôn Hằng quan tâm nhất võ công, thì hai người lại không biết được nhiều, bọn hắn chỉ biết được là sau khi kiểm tra một tháng, tiệm thuốc sẽ sắp xếp người dạy võ cho bọn hắn.
Không có gì xảy ra vào ngày hôm đó, trong trạng thái đói bụng vì không được ăn tối, bốn người họ đành chui vào chăn ngủ.
Bọn họ đã chuẩn bị xong, kể từ ngày mai, cuộc sống học đồ bận rộn chính thức bắt đầu. Những giờ phút nghỉ ngơi thoải mái như hôm nay, sẽ không xuất hiện nữa.
Sớm hôn sau, trời còn chưa sáng, cửa phòng đã bị đá văng ra, gió lạnh vù vù thổi vào.
"Lũ ranh con, dậy làm việc!"
Người nói giọng rất to, trong đêm tối chiếu xuống bóng hình mờ mờ, lộ ra dáng người vạm vỡ:"Nhanh lên, đừng để ta phải dùng roi!"
Không ai trong bốn người biểu hiện ra sự bực mình, tất cả đều mặc quần áo và rời giường, đi theo đối phương, từ trong đêm tối đi ra ngoài.
Bên cạnh phòng, lúc này cũng có hai thân ảnh gầy yếu bước ra, chắc là Nhị Nha và Sơ Hạ mà Dương Trọng Cửu đã kể.
Tôn Hằng quay mặt nhìn lại, nhưng trời quá tối, không thấy rõ được dung mạo của hai bé gái này.
"Đầu tiên đi dọn hầm cầu!"
Giọng của người dẫn đường nhỏ xuống, giống như không muốn đánh thức những người khác vậy: "Đi theo ta lấy công cụ."
Xẻng, xô, hai cái xe đẩy nhỏ.
Sáu người được chia làm hai nhóm, không phân biệt nam nữ, đầu tiên bọn họ đi vào nhà vệ sinh, sau một hồi làm việc, hai xe phân và nước tiểu được đẩy đi, giao cho một người phụ nữ đem đi bán.
"Cây chổi! Nội Vụ học đồ cầm loại nhỏ còn lại lấy chổi lớn."
Không có thời gian rửa tay, sáu người tiếp tục phải quét dọn sân, sau đó tiếp tục phải đi dọn vệ sinh đường lớn.
Nhìn vào phân công công việc, có thể nhận ra được người này đang ưu ái hơn cho Nội Vụ học đồ.
Dọn hầm cầu, quét rác, sau khi bọn họ làm xong, thì trời đã sáng, những người bên trong tiệm thuốc đã ăn sáng xong, bắt đầu một ngày bận rộn.
Còn dư lại cho sáu người bọn họ chỉ là đồ ăn thừa, canh thì chỉ có mỗi nước, vài đĩa dưa muối, nhưng bọn họ cũng cố gắng ăn no bụng.
Ăn cơm xong, không kịp nghỉ ngơi, vị đại hán liền xuất hiện, đưa cho bọn họ công cụ vận chuyển, bắt đầu đi thu gom quần áo bẩn của mỗi phòng, đưa đến chỗ làm việc vặt để giặt.
Nếu như trong lúc thu gom quần áo mà có người nhờ giúp việc, bọn họ phải lập tức trả lời, đi tới giúp đỡ.
Nếu như phản ứng chậm...
"Bốp!"
Một cái tát mạnh vào mặt, làm cho Thạch Thiếu Du đang dọn vệ sinh run lẩy bẩy, hắn trong lúc dọn nhà vệ sinh làm việc hơi chậm, bị đại hán kia tát mạnh ngay má, bây giờ nữa bên má vẫn còn bị sưng lên.
Người bị đánh tiếp theo là bé gái tên Nhị Nha, một bé gái da đen và gầy nhom, trong lúc làm việc đã vô tình làm rớt một chiếc mẹt phơi thảo dược.
"Nhặt lên!"
Đại hán này tên là Cổ Sư Phó, hắn là sư phó của tiệm bán thuốc, trời sinh mặt mũi dữ tợn, đang hướng về phía Nhị Nha quát to: "Tay chân vụng về, nếu có lần sau, ta sẽ chặt tay của ngươi!"
Thời kỳ học đồ, bị đánh bị chửi, là chuyện bình thường của tiệm thuốc.
Không chỉ là sáu người bọn họ, mà kể cả những học đồ đã ở trong tiệm thuốc nhiều năm, nếu như làm việc không đúng, cũng sẽ bị đám sư phó này mắng chửi, chưa bao giờ có chút khách khí.
Kiểu đàn áp học đồ này, thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối giữa cao tầng và những người ở dưới, đối với những người trong tiệm thuốc, đây là một chuyện hết sức bình thường.
Tất cả mọi người, bất kể họ ở vị trí nào, đều xem vấn đề này là bình thường.
Ngay cả xuất thân tốt như Thạch Thiếu Du, bây giờ nằm dưới sự kiểm soát của người khác, địa vị thay đổi, đối mặt người khác răn dạy, đánh chửi, cũng là khúm núm, nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí ngay cả tức giận trong lòng của không dám.
Nhưng theo quan điểm của Tôn Hằng về giáo dục bình đẳng, tình huống này, là một sự biến chất của bản tính con người.
Nhưng hắn có thể làm gì được, ở nơi này chính là như vậy, không phải một người như hắn có thể thay đổi.
"Suy nghĩ cái gì? Làm việc nhanh!"
Lưng của hắn tê rần, thân hình đã lảo đảo, Tôn Hằng hít sâu, bưng dược liệu lên, giao cho Học đồ được phân công xử lý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sáu người mới đến, thuộc tầng dưới chót nhất ở nơi này, ai cũng có thể đánh chửi!
Được rồi, vì học được võ công, sự bất công như vậy, nhịn!
Cùng lắm thì, sau khi học thành công, liền quay lại trả thù!
Tôn Hằng trong lòng quyết tâm.