Ai ngờ, cô lại nhìn thấy một người mặc đồ bảo vệ đang chật vật dìu một người đàn ông mặc sơ mi đi giày tây. Người đàn ông đó có vẻ đã uống say, bước đi không vững, anh ta hơi cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ mặt mũi, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy thân hình người này hơi quen.
Cô dừng bước, cố nhìn kỹ, đúng lúc người đàn ông đó ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã quen thuộc của Lương Thần.
Cả người cô như hóa đá, cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
***
"Anh ơi, anh có nghe thấy tôi nói không? Anh ơi?"
"Anh ơi, cẩn thận…"
Bảo vệ dìu Lương Thần, ban đầu còn vừa đi vừa hỏi anh, nhưng một lúc sau, bước chân anh dần không vững, ngã sấp về trước.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp bừng tỉnh, cơ thể lại vô thức bước đến, đỡ lấy cánh tay anh.
Bảo vệ vội vàng đỡ lấy Lương Thần khoác tay lên vai mình, tưởng Cảnh Hảo Hảo là người qua đường tốt bụng, cười nói: "Cảm ơn."
Cô khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn Lương Thần.