Có trời mới biết, ngay cả nằm mơ, anh cũng mong Cảnh Hảo Hảo có thể mỉm cười thật lòng với anh dù chỉ một lần. Nhưng suốt quãng thời gian dài đằng đẵng vừa qua, mỗi khi đối mặt với anh, cô không lạnh như băng thì cũng hờ hững, ngay cả một câu "sinh nhật vui vẻ" của cô, anh cũng phải lải nhải thật lâu mới có thể nhận được.
Thế nên, đến sau này, anh thậm chí không dám hy vọng xa vời rằng Cảnh Hảo Hảo có thể cười với anh.
Anh không ngừng tự an ủi bản thân rằng, không sao cả, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng…
Lương Thần sững sờ trước mặt Cảnh Hảo Hảo như hóa đá, ấy thế mà cô lại tiếp tục mỉm cười nói với anh: "Cảm ơn anh rất nhiều, Lương Thần."
Trước kia cô cũng từng nói "cảm ơn" với anh, nhưng lại chỉ bằng giọng điệu hờ hững máy móc.
Nhưng lần này, cô lại vừa cười vừa nói, giọng nhẹ nhàng mềm mại khiến trái tim anh phút chốc tan chảy thành một đầm nước xuân.