Biệt thự vẫn như trước đây, chỉ là hoa xung quanh hàng rào đã nở rộ, đài phun nước trong sân không ngừng hoạt động, trông có sức sống hơn mùa đông rất nhiều.
Dì Lâm biết tin từ trước nên đã chực chờ ở cửa, vừa nhìn thấy xe chạy vào, liền tươi cười ra đón, tự tay mở cửa xe: "Cô Cảnh, cuối cùng cô đã trở về, sao cô lại không nói tiếng nào lại bỏ đi như vậy chứ? Cô có biết là mấy ngày qua tôi lo cho cô lắm không?"
Bà kéo tay cô, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: "Cô nhìn cô này, ra ngoài một thời gian thôi mà gầy thế này rồi. Mấy ngày tới, tôi phải nuôi cô mập mạp trở lại mới được."
Cô mỉm cười dịu dàng với dì Lâm, trong lòng thật sự rất yêu mến dì, đã lâu không gặp, hai người khó tránh muốn nói vài lời tâm tình.
"Bên ngoài gió to, vào nhà rồi nói."
Lương Thần đứng bên cạnh, nhìn hai người thao thao bất tuyệt, không nhịn được cất giọng nhắc nhở.