Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, cũng thấy hơi không hài lòng với trạng thái hiện tại của mình.
Những lời đó của Âm Thế Hùng, cô đều đã tiếp thu.
Trước kia cô cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng mà lúc chuyện ập xuống đầu, mới biết rằng đắng cay trong chuyện này không phải chỉ một câu "Em hiểu" là có thể khái quát được.
Với địa vị và quân hàm của Hoắc Thiệu Hằng, việc không có tin tức gì khi đi làm nhiệm vụ như thế này không phổ biến lắm, nhưng cũng không thể nói là tuyệt đối không xảy ra, bởi vì anh còn trẻ, Cục tác chiến đặc biệt là do anh thành lập, có rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào năng lực của bản thân anh.
Cho nên, lằn ranh này cô phải tự mình vượt qua.
"Đề nghị của Giáo sư Hà không tệ." Cố Niệm Chi nghiêng đầu nở nụ cười, "Em sẽ về suy nghĩ cẩn thận, nghỉ hè tới rồi, đúng là em cũng muốn tìm chút chuyện có ý nghĩa để làm."